Sách: Cây Cam Ngọt Của Tôi

Hello Beauties,

Isa rất ít khi nào khóc kể cả khi đọc sách lẫn xem phim (có lẽ là do tâm hồn đã trở nên chai sạn), nhưng Cây Cam Ngọt Của Tôi đã khiến mình phá lệ, không chỉ một mà khá nhiều lần khi theo dõi hành trình của cậu bé Zézé đáng yêu tinh nghịch. Biết Cây Cam Ngọt Của Tôi là từ bài hát Zézé của IU. Lời bài hát được cho là mang hàm ý “lolicon” khiến mình lầm tưởng rằng tác phẩm này cũng kiểu như thế. Hơn nữa việc Nhã Nam PR cho cuốn này quá rầm rồ càng làm cho mình chả muốn mua đọc. Chắc do bệnh nghề nghiệp. Vậy mà trời xui đất khiến sao dịp Tết Nhã Nam sale đậm, cuốn này lại được in chình ình trong banner, thế là nó chui vào giỏ hàng của mình lúc nào chả hay. Cũng nhờ vậy mà mình mới có dịp trải nghiệm cuốn sách này và chia sẻ nó trên đây đến các bạn.

Cuốn sách tựa như một trái cam chua lè với cái hậu ngọt, ẩn chứa một nỗi buồn man mác từ cái nghèo khó, sự cay nghiệt và vô tâm. Nhưng thật may, mình vẫn nếm được chút ngọt ngào của tình yêu thương, dù nó chỉ xuất hiện thoáng qua. Cây cam ngọt của tôi là cuốn sách đầu tay của tác giả José Mauro De Vasconcelosv, được cho là dựa trên câu chuyện có thật từ tuổi thơ của ông. Cuốn sách đã trở thành tác phẩm kinh điển dành cho thiếu nhi tại Brazil và không ngừng truyền cảm hứng cho giới văn học và nghệ thuật khắp thế giới.

Cuốn sách đưa chúng ta theo chân cậu bé Zézé đáng yêu nhưng cũng lắm trò tinh quái, tìm hiểu cuộc sống thường ngày của cậu trong một khu xóm nghèo nằm ở ngoại ô thủ đô Rio de Janeiro. Ở đó, con người có thể thấp kém, đối xử với nhau lạnh lùng, nhưng đâu đó ta vẫn cảm nhận được tình người và sự chân thành. Trong hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn cả về vật chất lẫn tình thương từ gia đình, nhưng Zézé vẫn giữ được sự hồn nhiên và đáng yêu của mình. Em mãi mê rong chơi trong cái thế giới mà mình vẽ ra, không cảm thấy đơn độc vì đã có Pinkie – Cây cam ngọt bầu bạn.

Truyện có nhiều chỗ khiến mình day dứt cũng như tâm đắc, nhưng đoạn mình thấy buồn nhất đó chính là lúc Zézé, khi ấy đang bị cấm túc vì những trò quậy phá của mình, thấy người cha thất nghiệp trông thật ủ dột. Với khát khao giản đơn là muốn giúp cha mình vui lên, Zézé đã hát một bài tango có ca từ 18+, mà thật ra chính cậu còn chẳng hiểu nổi ý nghĩa. Vậy mà cha cậu đã nổi điên và đánh cậu không ngừng. “Cha cứ tưởng nó đang chế giễu cha. Hỗn xược với cha”. Ông đã bất lực thốt lên như vậy, vô tình lại đi áp đặt cái suy nghĩ của người lớn lên trẻ con. Mình hiểu được cái sự lì lợm của cậu bé dù bị đánh vẫn cố hát, bởi em chả hiểu mình sai chỗ nào. Cho tới lúc Zézé buộc phải im lặng, em đã quá sợ hãi và yếu thế trước lí lẽ của người lớn. Đau đớn thay, em lại quay sang đổ lỗi cho bản thân. Trong cơn mê sảng, Zézé đã nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi, đáng lẽ con không nên được sinh ra trên đời này”. Mình không cho rằng đòn roi là phương pháp giáo dục sai, nhưng nó phải đi kèm với sự tận tình chỉ bảo. Gia đình Zézé chỉ biết dùng vũ lực để kiềm hãm cái tính nghịch ngợm của em, chẳng ai bận tâm giải thích cho em hiểu những điều em làm là sai cả. Zézé chỉ biết chịu đựng mà không thể làm gì ngoài việc trả đũa bằng cách thốt ra những lời cay nghiến với đối phương. Từ sự tổn thương này dẫn đến sự tổn thương khác, vòng luẩn quẩn không bao giờ nguôi.

Rất may, xung quanh Zézé vẫn còn những người thật sự yêu thương và quan tâm em hết mực, đó là người chị Glória, cô giáo Cecília, hay ông Bồ – người bạn đặc biệt của em. Zézé sẵn sàng nhận lỗi khi được cô Cecília giải thích về hành động cắt trộm hoa là không đúng, cho dù mục đích là để tặng cô. Hay khi ông Bồ thẳng thừng chỉ bảo rằng ông không thích em nói bậy, Zézé lập tức hứa sẽ không buông những lời tục tĩu nữa. Cũng nhờ người bạn đặc biệt này, Zézé còn được trải nghiệm cái cảm giác hạnh phúc như “vầng mặt trời chiếu sáng trong tim” và được học về sự trìu mến, thứ đã làm thay đổi em mãi mãi. Đúng là chỉ có tình yêu thương và tấm lòng bao dung mới có thể lay động được tâm hồn, từ một đứa trẻ ngỗ nghịch, Zézé giờ đây lại mong muốn có thể chia sẻ sự trìu mến mà em nhận được đến nhiều người khác hơn. Khi cuốn sách được đóng lại, cái sự trìu mến thân thương đó một lần nữa được truyền sang người đọc, chính là mình nè.

(Nguồn: phim Meu Pe de Laranja Lima)

Đây là một mẩu truyện khá ngắn, mình chỉ mất nửa ngày là đọc xong, nhưng cảm xúc mà nó mang lại đã đeo theo mình suốt cả ngày. Câu chuyện đưa mình về lại thời ấu thơ, với người bạn tưởng tượng, và những trò chơi chỉ thấy vui qua đôi mắt của lũ trẻ. Mình lúc nhỏ cũng giống như Zézé, luôn cầm đầu mấy đứa em họ bày đủ thứ trò chơi, nào là thám hiểm hang động (được làm bằng mùng mềnh) hay vượt qua đại dương (cũng diễn ra trên giường nốt). Mà lúc đó tụi mình vẫn chơi với nhau như thật, bây giờ kêu làm chưa chắc tưởng tượng ra được, hoặc cũng chả đứa nào nghĩ giống đứa nào. Cảm thấy đứa trẻ sáng tạo của mình nó cũng xa mình dần theo năm tháng, thật buồn.

Truyện có khá nhiều khía cạnh mà vài dòng blog của mình không thể nào diễn giải ra hết được, mình chỉ lấy ra những khoảnh khắc làm mình xúc động nhất thôi. Hy vọng các bạn sẽ thích bài review trên, và nhớ Like cũng như Chia sẻ bài viết này đến nhiều người khác nhé.

Link mua sách ở đây nhé: https://shorten.asia/GayseAH4

You may also like

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *